Mới hôm nào khi ghé qua đây, nắng thu vẫn còn ươm vàng trên màu của lá, của từng gốc lúa trên các thửa ruộng bậc thang. Nắng sa xuống đỉnh đồi, ngọn cây, vuốt ve mơn man sợi tóc mây. Thì bất chợt sớm nay, sương mù đã dày đặc phủ kín lên tất thảy một vẻ bàng bạc, mơ hồ. Sương vấn vít trên đỉnh Phanxipăng hùng vĩ. Sương lẩn khuất trong những rừng trúc, rừng vầu xanh ngắt. Sương lãng đãng trên mặt nước Hùng hồ tĩnh lặng. Và sương dắt dìu bước chân du khách đến với “thành phố mùa đông” Sapa.
 
Sáng sớm, từ đỉnh Hàm Rồng nhìn xuống, cả thị trấn như nép mình trong tấm voan mỏng màu xám nhạt. Người đi có cảm giác đang bồng bềnh trôi trên những đám mây. Phải đứng thật gần, thật sát mới có thể nhìn rõ mặt người và cảnh vật. Ánh đèn pha của xe máy, xe du lịch… qua màn sương, trở nên mờ ảo lạ lùng. Thấp thoáng trong sương, những chiếc khăn và bộ váy áo sặc sỡ của người dân tộc bản xứ làm thành nét chấm phá sinh động trên những triền dốc, sườn đồi quanh co.
 
Buổi sáng huyền ảo với là thế, chiều đông Sapa lại mang một vẻ lãng mạn và thơ mộng. Làm lòng người nao nao khó tả. Làm tâm hồn trở nên tĩnh lặng. Gió, mưa, sương, mây vẫn quyện vào nhau. Bất chợt một thoáng nắng ửng ngang qua, thị trấn nhỏ tạm rũ chiếc khăn sương. Bầu trời lại trong xanh một cách kỳ lạ. Thả bước trên con đường dẫn về trung tâm thị trấn. Nhà thờ Sapa dần hiện ra, sừng sững giữa đất trời, vững chãi thách thức thời gian dù đã hơn 100 tuổi (xây dựng năm 1895). Nhìn từ xa, cứ ngỡ như nơi đây vẫn chìm khuất trong sương mù, nhưng đến gần mới hay, đó là khói trắng lan tỏa từ những nồi thắng cố đang sôi sùng sục, những bếp than hồng rực dùng để nướng khoai lang, hạt dẻ, sắn, mía, ngô… Cái lạnh tê buốt bỗng biến đâu mất trong cái vị ngọt bùi, nóng hổi của các món ăn bình dân này.
 
Lang thang trên phố trong màn sương trắng mờ lất phất như tuyết, du khách lại có dịp ngắm nhìn vẻ đẹp làm say lòng của con người nơi đây. Với nét thơ ngây, hồn nhiên của những đứa trẻ được địu sau lưng theo mẹ xuống chợ phiên. Với trang phục thổ cẩm có hoa văn sặc sỡ, có hình trang trí tinh xảo và lạ mắt của những người dân tộc Dao, Mông, Giáy…  Và nắng khô làm ủng hồng đôi má, làm rạng rỡ nụ cười của cô gái tuổi vừa tròn mười tám, đôi mươi, tô điểm cho vẻ đẹp dung dị, mà rạng ngời của thiếu nữ vùng cao. Khiến cả đất trời cũng đắm say:
 
“…Ngọn gió quẩn thổi tung viền váy đỏ
 
Làm ngả nghiêng lơi lả cánh rừng tre…”
 
Sapa mùa đông lạnh, nhưng không tê buốt. Lặng lẽ, nhưng không u buồn. Bất chấp sương mù và giá lạnh, những rừng trúc, rừng thông vẫn vươn thẳng kiêu hãnh, vô tư vi vu bài ca của gió. Luống su su, cụm bạc hà mọc dại vẫn tươi xanh mơn mởn. Lác đác ven đường, hoa cúc vẫn vàng rực, bình thản phất phơ trước gió; hoa bìm bìm tím ngát giữa không gian bao la. Những giỏ địa lan, điệp lan, hài vũ nữ…vẫn nở, rực rỡ sắc màu. Thác Cát Cát trong Thung lũng tình yêu vẫn áo ạt đổ nước trắng xóa. Và có dịp may mắn, du khách – những người sống ở vùng nhiệt đới nếu sẽ được ngắm những bông tuyết rơi lả tả nhẹ nhàng như cánh hoa. Cỏ cây được bao phủ trong băng. Băng đá như những giọt nước sắp rơi. Cả không gian trở nên kỳ vĩ, độc đáo đến mê mẩn lòng người.
 
Có một Sapa mùa đông khiến ta ngỡ ngàng bởi những nét đẹp riêng. Có một Sapa mùa đông, khiến du khách vẫn cảm thấy ấm lòng khi ngắm những nụ hoa đang xòe nở, khi nhận được sự thân thiện của những người bản xứ bởi cái lạnh của gió núi, của sương mù làm người ta dễ muốn gần nhau hơn.
 

Vậy đấy, mùa đông Sapa mang một vẻ dịu dàng “lặng lẽ” như câu chuyện của nhà văn Nguyễn Thành Long. Còn chần chừ gì nữa, mùa đông này hãy ghé Sapa để được đắm mình trong sương tuyết, gió núi và chút bâng khuâng, mang mác của không gian nơi đây.