Đi chợ cũng còn là để ngắm nghía, la cà, trò chuyện và chụp ảnh quay phim. Chen vai thích cánh, ngó nghiêng len lỏi giữa dòng người trong chợ cũng thích mà nghênh ngang giữa phố vừa lững thững đi, vừa nhìn cũng thích.Thích nhất là gặp một đám vòng trong vòng ngoài ngay giữa lòng đường.
Khắp cả cái thị trấn xinh xinh này là một ngôi chợ. Người ta tụm năm tụm bảy ở bậc tam cấp nhà thờ, ở ven vườn hoa, dọc theo hè phố, trên các dãy đường bậc thang lát đá xanh, dưới bóng thông cổ thụ ven sân bóng, họ đứng ở bất kì chỗ nào có thể đứng được. Các bà già tham việc hai tay lúc nào cũng bận, nào tuốt lanh thành sợi, nào khâu vá thêu thùa, nào xếp soạn đồ hàng. Các cô gái ham chuyện rúc ra rúc rích chúi đầu vào nhau, mắt vẫn nhìn ra chờ khách mua hàng. Trẻ con lóc nhóc ngồi quây một góc hoặc lang thang đi, mỗi đứa trên tay cầm một nắm nào vòng bạc, nào sáo trúc túi tràm. Đứa nào đứa nấy trông vừa dạn dĩ vừa hồn nhiên. Ngay cả khi vào bản thăm nhà dân cũng vậy. Người dân bản thật thà, phúc hậu luôn mở cửa đón khách lạ. Du khách từ đẩu từ đâu kéo đến vào khắp trong nhà ngó nghiêng rồi đi.
Thứ hàng phổ biến nhất và cũng đặc trưng nhất ở Sapa là hàng thổ cẩm. Trong lối sống truyền thống của hai dân tộc chiếm đa số ở Sapa là H”Mông và Dao thì nhà cửa của họ có thể đơn sơ tiền gạo có thể lúc thiếu lúc đử nhưng trang phục nhất là quần áo của phụ nữ lúc nào cũng phải đẹp đẽ, tươm tất. Cùng với áo thổ cẩm còn có rất nhiều kiểu loại khác như mũ qủ dưa, khăn quàng cổ, túi đeo vai, ví tiền, vòng đeo tay cũng bằng vải chàm với các hoạ tiết sặc sỡ. Những thứ này cũng vậy đều được làm từ bàn tay của chính người dân tộc thì giá cao, còn các đồ làm sẵn từ các cửa hàng Hà Nội mang lên thì rẻ hơn nhiều. Một cái túi vải thổ cẩm, nếu có các miếng thêu là đồ dệt máy giá chỉ bằng một nửa so với những cái túi giống hệt. Mũ quả dưa cũng là món quà độc đáo, nó là trang phục riêng mà chỉ có đàn ông H”Mông Sapa mới có. Mua một chiếc đội ngay ở Sap cũng đã thích mà đem về đội trong nhà khi trời rét cho ấm đầu còn thích hơn mũ len mà lại rất độc đáo.