Trong giới phượt đã râm ran về nơi có mây ngút ngàn như biển lớn, họ hò hẹn nhau cùng trèo núi, lội sông chinh phục núi cao Tà Xùa để săn mây. Ở Tà Xùa, chỉ có vài người là thợ săn hay những già làng mới biết đường lên núi. Những thợ săn lên được Tà Xùa cũng chính là những thợ săn kỳ cựu nhất…

Nằm ở một bản xa thuộc xã Bản Công, huyện Trạm Tấu, tỉnh Yên Bái, là ranh giới tự nhiên của hai tỉnh Yên Bái và Sơn La - Tà Xùa là điểm đến của nhiều phượt thủ ưa phiêu lưu và thách thức với những cung đường vượt núi khó nhằn. Tà Xùa nằm cách trung tâm của huyện khoảng 7km. Bản Tà Xùa là một bản của người H’Mông sống từ lâu đời nơi đây, bản này nổi bật với những nhà sàn rộng rãi, cao ráo và thoáng, ngô khoai sắn luôn chất đầy trên gác mái, góc nhà, chẳng lo đói.
 
Đường lên bản Tà Xùa vào mùa nắng không mấy khó khăn, nhưng vào mùa mưa thực sự là một thách thức. Khi những phượt thủ rời bản tiến về phía núi, thấy đất đá ngổn ngang, dốc đứng cũng là lúc rừng đã hiện ra. Người dân bản Tà Xùa vẫn thường lên núi hái cây cỏ, chè, thuốc và săn thú, săn chim, nhưng chỉ quanh quẩn phía dưới chân núi, chẳng ai leo lên quá xa trừ các thợ săn sành sõi. Tà Xùa được tạo nên từ ba dãy núi cao tựa sát vào nhau như sống lưng của một con Khủng Long to đồ sộ. Đỉnh cao nhất của Tà Xùa chính là đỉnh có gắn cột cờ tổ quốc đỏ thắm bên trên, đỉnh cao thứ hai là dấu tích cột cờ cũ có từ thời Pháp thuộc, đỉnh cao thứ ba là đỉnh nằm giữa như điểm tiếp nối dành cho người leo dừng chân nghỉ ngơi lấy sức.
 
Để ngắm được biển mây nhẹ trôi bồng bềnh trong nắng trong veo và cảm nhận thứ không khí trong lành giữa đất trời rộng lớn không hề là chuyện đơn giản. Nhiều đoạn dốc đá dựng đứng cao quá đầu người trơn tuột và không có gì để làm điểm tựa đặt chân, lúc này phải dùng tay mà bám rễ leo lên, vô cùng nguy hiểm.
 
Càng lên cao sương càng dày, không khí càng loãng hơn, người đi trước người đi sau bị khối không khí màu trắng đục quấn quanh, có khi còn chẳng nhìn thấy nhau. Lúc này những người đi trong đoàn không còn phân biệt đâu là tiếng Kinh, đâu là tiếng H’Mông nữa, cứ thế mà bám rễ bám cành leo lên. Con đường mòn theo triền núi cứ lúc lên lúc xuống ghập ghềnh như sóng, có những lúc những mỏm đá chồm ra tạo thành vòm hang, những người đi rừng thường hay dùng nó làm nơi trú ẩn tránh rét, tránh mưa, đốt chút củi và ăn chút thức ăn nhẹ để tiếp thêm sức vượt đoạn đường dài.
 
Đường lên đỉnh Tà Xùa là những dốc dựng đứng, mỏng manh và chênh vênh như những sống ngựa vắt chồng lên nhau từ đỉnh núi này sang đỉnh núi khác. Ở đây có những cung đường như được rải sỏi trắng - một loại sỏi tự nhiên từ vùng đất này rất đẹp mắt. Có những đoạn vách đá dựng đứng và dài, người đi phải đu bám mà leo lên không dám đưa mắt về sau hay nhìn xuống, đầu chỉ mải ngửa lên trời mà tìm hướng đi. Càng lên cao cây cối rậm rạp càng ít đi, thay vào đó là những loại cây cỏ thấp le tè nằm rạp ra đất. Để lên được đến đỉnh, các phượt thủ phải bỏ ra 230km leo, đi bộ trên đường đèo dốc đứng. Càng lên gần đến đỉnh, mây lại lúp xúp hiện ra cho lòng người đi thêm phần háo hức, hưng phấn. Biển mây trắng ngày một vần vũ và bát ngát hơn.
 
Nhìn đây mà cứ ngỡ đang được dạo bước trên mây, từng đám mây trắng bồng bềnh xốp mềm đang thi nhau “gợn sóng”. Chẳng mấy khi mà được nhìn ngắm mây trôi thỏa lòng và gần như thế. Trước một không gian ngỡ như thiên đàng, hẳn nhiều phượt thủ thích thú mà phải hét lên cho thỏa nỗi sung sướng sau nhiều ngày đêm lội suối băng rừng lên đây.
 
Nhìn những tia nắng rực rỡ nhảy múa trên “biển” mây trời trắng xóa, lại thấy thêm tâm đắc khi đã có một chuyến đi “săn” mây khổ cực lắm chông gai mà thú vị này. Đứng giữa đất trời mà thấy mình thêm nhỏ bé, thấy thế giới bao la và hoành tráng biết chừng nào. Tự ngẫm tự suy ra thật nhiều điều từ sau chuyến đi ấy, chuyến đi rất đáng để bỏ thời gian, bỏ công sức ra mà chinh phục biết bao.